Cuộc thi sáng tác “Dấu ấn Petrovietnam”

Tác phẩm Ký sự “Nơi mùa vàng bắt đầu”
0:00 /
Chọn Giọng
  • Nữ Miền Bắc
  • Nam Miền Bắc
  • Nam Miền Nam
  • Nữ Miền Nam
Tác phẩm “Nơi mùa vàng bắt đầu” dự thi Cuộc thi sáng tác Truyện ngắn, Ký sự, Thơ “Dấu ấn Petrovietnam” của tác giả Lê Hoàng Huy thuộc Công ty Cổ phần Phân bón Dầu khí Cà Mau (PVCFC).

Ký sự của một người đã đi qua những cánh đồng, bằng trái tim còn nguyên vẹn.

Tôi từng nghĩ tuổi trẻ cần đi thật nhanh,

Nhưng rồi nhận ra, những gì ở lại thường đến rất chậm.

Như hạt mưa sau cùng - thấm vào đất, và rồi nở ra mùa vàng rực rỡ.

Lời ngỏ

Không phải tuổi trẻ của ai cũng bắt đầu bằng một chuyến đi. Có người khởi hành bằng một lý tưởng, có người bằng một giấc mơ, và cũng có người bắt đầu bằng một nỗi hoài nghi. Tôi từng tự hỏi: “Thế nào mới thật sự là đang sống?” Câu hỏi ấy đã đưa tôi rời khỏi những con phố nhộn nhịp, để khoác ba lô lên vai, đi về phía những con đường bụi đỏ, những thửa ruộng mênh mông và những mái nhà xa lạ...

Tôi không đi để thay đổi thế giới. Tôi đi để hiểu đất, hiểu người, và cũng để hiểu sâu bên trong của chính mình. Mỗi nơi tôi ghé qua, mỗi người tôi gặp, đã để lại một kỉ niệm thân thuộc trong ký ức thanh xuân của tôi. Và nếu một ngày nào đó có ai hỏi tôi đã sống những ngày trẻ ra sao, tôi sẽ nói: “Tôi đã đi qua những cánh đồng - bằng trái tim còn nguyên vẹn”.

Chương 1: Từ giàn khoan ngoài khơi xanh thẳm đến bữa cơm gia đình ngày ngày đầm ấm bên nhau

Người ta thường nhớ đến “ngành Dầu khí” bằng hình ảnh ngọn lửa giữa biển khơi. Nhưng tôi chọn kể về ngành từ nơi khác - nơi những hạt phân bón lặng lẽ đi vào đất, âm thầm nuôi dưỡng để rồi cùng nhau nở ra một mùa vàng.

Khi nhắc đến Dầu khí, nhiều người sẽ hình dung ngay đến giàn khoan oai nghiêm giữa đại dương, những con tàu sừng sững rẽ sóng ra khơi, hay hình ảnh anh kỹ sư trong bộ đồ bảo hộ phản quang đang làm việc giữa trùng khơi đầy sóng gió.

Tôi cũng từng nghĩ vậy.

Nhưng hóa ra, Dầu khí không chỉ hiện diện ở nơi có lửa - mà còn có mặt nơi sự sống quây quần. Không chỉ là ngành công nghiệp, năng lượng gắn với nhiên liệu, xăng dầu, khí đốt - mà còn âm thầm len lỏi vào từng bữa cơm, từng vụ mùa, và từng giọt mồ hôi của người nông dân. Nói cách khác, ngành Dầu khí không chỉ là khai thác tài nguyên, mà còn là mạch máu thầm lặng nuôi dưỡng cuộc sống của hàng triệu người dân Việt Nam.

Tôi làm việc trong lĩnh vực phân bón - một phần thuộc khâu sau Dầu khí. Những dòng khí thiên nhiên được hóa lỏng, chuyển hóa bằng dây chuyền công nghệ hiện đại, trở thành các sản phẩm phục vụ nông nghiệp và bảo đảm an ninh lương thực nước nhà: Đạm, NPK... Đó là nơi mà năng lượng từ lòng đất không chỉ thắp lên ánh đèn thành phố, mà còn giúp cánh đồng thêm xanh, hạt lúa thêm chắc hạt, và người nông dân thêm vững tin canh tác.

Tôi tự hào vì mình cũng là người Dầu khí - dù không đứng trên giàn khoan, nhưng đang tiếp tục sứ mệnh nối dài biển khơi về với đồng bằng. Một chiếc cầu nối giữa công nghiệp và nông nghiệp, giữa hiện đại và truyền thống, giữa lòng đất và ruộng đồng.

Chương 2: Câu hỏi từ phố thị

Sài Gòn không giữ chân tôi lại, cũng không bảo tôi phải đi đi. Thành phố ấy chỉ lặng lẽ dõi theo từng nhịp chân tôi bước, như người thân lâu ngày, không cần thăm hỏi cũng biết rõ về nhau.

Tôi sinh ra và lớn lên trong một con hẻm nhỏ ở quận 4 - Sài Gòn, nơi ba mặt giáp sông và nhiều ngả thông ra bến cảng. Ngày ấy, Sài Gòn chưa có nhiều những khu đô thị quy hoạch thẳng tắp, những tòa nhà chọc trời hoặc trung tâm thương mại điều hòa chạy cả ngày thở ra “mùi nhà giàu”. Người ta sống giữa những mái tôn cũ, những tiệm hớt tóc ven đường, và mùi nước rửa chén sau những giờ cơm chiều. Tuổi thơ tôi cứ thế trôi qua trong những con hẻm ngoằn ngoèo, như đoạn ký ức mơ hồ còn lại chưa thể xếp ngay hàng thẳng lối.

Tôi trưởng thành theo từng mùa mưa Sài Gòn. Mỗi ngày đi qua những tòa nhà sáng đèn, tôi dần quen với nhịp sống của “dân văn phòng”: công việc ổn định, bữa ăn đúng giờ, sinh hoạt trong những ô cửa có vách kính trong suốt và một lịch làm việc đều đặn như nhịp thở của thành thị.

Tất cả đều hợp lý. Mỗi thứ đều ở đúng vị trí của nó.

Nhưng đôi khi, giữa những trưa nắng gay gắt hay giữa buổi họp kéo dài, tôi tự hỏi: “Phía sau những nhịp sống đều đặn ấy, liệu còn có một thế giới nào khác mà mình chưa từng chạm vào không?”

Mình sẽ đi qua hết núi đồi để nhìn thấy cuộc đời còn nhiều lắm những niềm vui...

Trích “Mình sẽ đi qua hết núi đồi...”

- Thơ Nguyễn Phong Việt

Tôi bắt đầu khao khát được đi xa hơn những gì bản thân đã thân quen. Không phải để tìm kiếm điều gì lớn lao, mà để hiểu rõ hơn về những điều cơ bản: đất trồng cần gì, mùa khô ra sao, và con người ngoài kia đang sống như thế nào với ngành nông nghiệp. Và thế là, từ công việc văn phòng, tôi xin lãnh đạo Công ty được chuyển sang khối Kinh doanh trực tiếp, để có cơ hội trực tiếp được tiếp xúc với khách hàng, để được nhìn, được nghe, và được cảm nhận “mùi vị” của thị trường bằng tất cả trái tim.

Chuyến đi đầu tiên bắt đầu bằng một tấm bản đồ mờ nét, một chiếc xe máy cũ, và một đoạn đường đất đỏ dẫn về miền nắng gió. Tôi không biết mình sẽ gặp gì. Chỉ biết rằng, đã đến lúc phải rời khỏi nơi từng rất thân quen - không phải để quên, mà để hiểu nó hơn. Và cũng là để hiểu chính mình.

Chương 3: Từ Sài Gòn bước ra, là khoảng trời bao la

Tôi mang theo chiếc balô, bản đồ và một chút gan ruột tuổi trẻ. Bỏ lại sau lưng ánh đèn đường đô thị - để tìm xem đất trời có màu gì, khi không nhìn qua ô kính ô tô.

Chiếc xe máy cũ cứ lăn bánh giữa đường đất đỏ. Tôi mang theo tấm bản đồ in mờ, một chiếc điện thoại sắp hết pin và tâm thế của người đi khám phá - dù trong lòng vẫn còn có chút gì đó chông chênh.

Tôi lạc đường giữa rừng cao su mịt mùng khi trời vừa chập tối. Trận mưa rào đổ xuống đột ngột như lời răn đe đầu mùa. Không sóng điện thoại, không một ánh đèn. Tôi đứng giữa hoang vắng mà nghe rõ tiếng thở của mình. Tôi mới thật sự hiểu cảm giác lạc đường - không chỉ lạc giữa rừng, mà có lẽ là còn lạc cả trong chính quyết định của cuộc đời mình.

Cuối cùng, tôi thấy ánh đèn le lói từ một căn nhà nhỏ bên rẫy. Một bác nông dân mở cửa, nhìn tôi bằng ánh mắt ái ngại: “Trời mưa vầy, sao cậu đi một mình vậy cậu?”

Tôi chỉ biết cười và gật đầu khi bác mời vào nhà nghỉ tạm một đêm. Đến sáng hôm sau, khi rời căn nhà ấy lúc trời vừa hửng nắng, lòng tôi nhẹ tênh. Bình minh đã đến, và một ngày mới trong tôi đã bắt đầu.

Chương 4: Qua miền đất đỏ để lặng lẽ thấy những điều lớn lao

Những con đường không bản đồ nào vẽ thành, nhưng ghi lại rất nhiều dấu chân người từng đi qua.

Từ Tây Ninh - Bình Phước đến Đắk Nông - Lâm Đồng, rồi dọc dải duyên hải miền Trung - tôi cứ thế rong ruổi qua từng vùng đất, mang theo một chiếc ba lô, cuốn sổ nhỏ và sự háo hức của người đang đi tìm câu trả lời.

Những con đường đất đá gập ghềnh, những con dốc phủ mờ đầy sương, những buổi sáng tinh mơ bắt đầu từ sớm... trở thành một phần quen thuộc trong nhịp sống hàng ngày của “anh bán phân” như tôi.

Có lần, một chú nông dân nhìn tôi rồi hỏi: “Cậu có biết làm rẫy không?” Tôi cười gãi đầu: “Dạ chưa... nhưng con muốn học”.

Tôi đã học, từ chính họ - những người thầy không bảng đen, không giáo trình, nhưng đầy ắp kinh nghiệm và tấm lòng rộng mở. Họ dạy tôi cách nhìn đất để biết thiếu gì, đoán mùa qua màu trời, đọc mây để hiểu khi nào mưa sẽ đến. Họ dạy tôi cách chậm lại khi uống một tách trà, và thành thật khi không biết điều gì đó.

Tôi học cách cười khi bị từ chối, học cách lắng nghe khi không ai muốn nói, và học cách ngồi im trong một cuộc trò chuyện, chỉ để người khác thấy rằng mình đang có mặt - thật sự có mặt.

Quay trở lại công việc của tôi, nó không phải là cứu thế giới. Tôi không làm chính trị, không phát minh công nghệ gì cả. Chúng tôi chỉ là người nối giữa những giếng dầu xa khơi và cánh đồng bát ngát. Nhưng rồi đến một ngày, có số điện thoại lạ tôi còn chưa lưu vào danh bạ đã nhắn cho tôi: “Vụ này nhà tôi trúng mùa lớn. Nhờ cậu hướng dẫn đó nghen”.

Hóa ra, có những điều nhỏ bé đến vậy cũng có thể trở thành một phần trong cuộc sống của người khác. Tôi bắt đầu yêu hơn những món quà quê - con khô gói trong lá chuối, hũ mắm thơm nồng, vài trái xoài hái vội sau vườn. Không đắt tiền, không cầu kỳ - nhưng chứa đầy nghĩa tình thân thương. Tôi nhận ra, đôi khi điều quý giá nhất không nằm ở sản phẩm mình bán được, mà là niềm tin mình giữ được.

Chương 5: Những mùa trắng - những mùa xanh

Giữa hoa trắng cà phê cùng đất đỏ bazan, tôi học cách trưởng thành không bằng số tuổi - mà bằng những lần dầm mưa không lùi.

Có những sáng sớm ở Tây Nguyên, khi màn sương còn đọng trên lá, tôi dừng xe giữa một triền đồi - nơi hoa cà phê nở trắng xóa, bung lên như tuyết giữa rừng xanh.

Mùi hương thanh khiết ấy, thoang thoảng như lời thì thầm của đất. Mỗi lần đi ngang một mùa hoa như thế, tôi lại cảm thấy lòng mình nhẹ tênh. Không phải vì hết mệt, mà vì nhận ra: thiên nhiên có cách riêng để chữa lành những bước chân rong ruổi.

Cũng có những chiều, khi đi qua rừng cao su đang vào mùa thay lá, tôi thấy mình như đang đứng trong một bức tranh đang chuyển màu. Lá đỏ rơi thành thảm, nắng xuyên qua tán cây dệt nên từng dải lụa vàng. Những mùa rực rỡ ấy - không phô trương, không cần người ngắm - cứ lặng lẽ mà đẹp đến nao lòng.

Tôi chợt nghĩ, con người cũng vậy. Chúng ta có thể mỏi mệt, có thể lặng lẽ, nhưng mỗi người đều có một thời điểm để bung nở, để thay lá, để bắt đầu một mùa mới của chính mình.

Chương 6: Từ giọt vàng đen đến hạt ngọc mùa vàng

Người ta vẫn quen gọi dầu khí là vàng đen - quý giá và bí ẩn. Nhưng tôi đã nhìn thấy nó ở hình thái khác: trong cuộc gặp gỡ giữa mưa rừng, trong ánh nhìn làm thay đổi cả hành trình, và trong nụ cười của những người nông dân bên hiên nhà. Tôi đã kể cho họ nghe về ngành của mình - và rồi, chính họ dạy tôi về giá trị của những người nối giữa đất với biển.

Một ngày nọ, trong chuyến công tác kéo dài ở Đắk Nông, giữa trưa nhưng trời đổ mưa lớn. Không có chỗ trú, chúng tôi ghé tạm vào mái hiên ở một nhà kho thu mua cà phê. Mấy người khách bộ hành khác là các chú, các bác nông dân cũng chạy mưa vào đứng cùng, ai cũng ướt lướt thướt và cười xòa với nhau như quen lâu lắm rồi.

Tôi nhận ra trong nhóm đó có bác Tư - người tôi từng đến có dịp tư vấn về cách sử dụng phân bón vài vụ cà mùa trước. Vừa nhận ra tôi, bác liền nói to với mấy người bên cạnh:

- Ê bay ơi, thằng này nè... dân dầu khí á! Mà không có ở ngoài biển đâu nha, nó bên phân bón, làm ra cái bao diêm cho bà con mình đang xài nè!

Các chú khác nghe xong rồi gật gù, ánh mắt bỗng chậm lại: “Vậy là... phân bón mình xài, cũng từ dầu khí hả? Vậy là... đất trên này sống nhờ đất dưới dưới biển. Hay thiệt chớ”.

Cả nhóm phá lên cười. Tôi cũng cười, rồi được các bác kéo ngồi lại chuyện trò, cũng là để tư vấn thêm một số vấn đề khác. Tôi nói bằng sự giản dị nhất có thể - nhưng bằng tất cả niềm tự hào của người trong nghề, tôi chậm rãi giải thích về hành trình từ khí thiên nhiên, qua các nhà máy công nghệ hiện đại, rồi trở thành những bao phân bón được đưa về vùng đất này. Tôi kể rằng, công việc của người dầu khí không bắt đầu từ đồng ruộng, mà từ những giếng khoan ngoài khơi xa. Rằng, tôi là một người làm trong khâu sau của ngành Dầu khí - nơi năng lượng từ lòng đất được tiếp tục chuyển hóa, đi xa hơn những đường ống và nhà máy, đến với từng vụ mùa, bữa cơm hằng ngày và thậm chí ngay là cả ly cà phê bà con uống mỗi sáng.

Lúc ra về, một chú thanh niên trạc tuổi tôi đến bắt tay:

- Đó giờ tui cứ nghĩ Dầu khí là xa lắm... giờ mới thấy, nó đang ở ngay sau rẫy nhà mình. Mấy anh không chỉ khoan dầu, mà khoan luôn lòng tin tụi tui, ráng làm sản phẩm ngon ngon cho bà con xài nha mấy chú!

Tôi bật cười. Một niềm vui âm ỉ lan trong lòng. Hóa ra, bao năm qua tôi mải đi để học đất, hiểu người - nhưng chưa từng thật sự nhìn lại chính mình. Tôi đi không chỉ để thấy nắng gió, sương mờ, mà còn để biết rằng công việc chúng tôi đang làm, tuy âm thầm, nhưng đủ sức thay đổi cách một người nghĩ về một ngành nghề. Tôi không cần nói thêm gì nữa. Có lẽ chỉ cần chừng ấy là đủ - để thấy công việc của mình không chỉ là phân tích kỹ thuật hay bán hàng, mà là gieo niềm tin. Là đưa hình ảnh ngành Dầu khí - tưởng như xa vời - đến thật gần với từng người dân. Không chỉ là thành công của mùa vụ, mà là niềm tự hào âm thầm - rằng người dầu khí, ở bất kỳ vị trí nào, cũng có thể mang lại giá trị cho đất nước.

Tôi ra về với nhiều hơn một niềm vui. Mưa đã tạnh, nhưng đường núi vẫn còn trơn. Bánh xe xóc nảy, từng giọt bùn văng lên áo - như một lời nhắc rằng, tôi vừa bước qua một chặng đường rất dài. Tôi biết: mình đã sẵn sàng trở về - không chỉ để làm việc, mà để lan tỏa nhiều hơn nữa những điều tôi tin là có ý nghĩa. Không phải vì đôi chân này đã mỏi, mà vì tôi nghĩ rằng mình đã gom đủ trải nghiệm để bắt đầu một hành trình mới. Để tiếp tục lan tỏa điều tôi tin, ở một vai trò khác - có thể sâu hơn, có thể rộng hơn. Giờ đây, tôi không còn chỉ thấy công việc, mà thấy một sứ mệnh - gắn kết: giữa biển và rừng, giữa ngành công nghiệp năng lượng và cuộc sống thường nhật.

Sau Covid-19, tôi được điều chuyển về lại văn phòng Công ty để thực hiện những dự án mới khác. Thật sự tôi đã chuẩn bị cho ngày trở về này, nên quyết định từ Công ty không khiến tôi do dự cũng như bất ngờ gì, bởi lẽ trái tim tôi... đã đi trước nó một bước, từ khoảnh khắc của cái bắt tay bên mái hiên giữa cơn mưa năm ấy.

Tôi trở lại Sài Gòn, mang theo ký ức về những mùa trắng, và một trái tim vẫn còn xanh.

Chương 7: Trở về bằng đôi mắt mới

Tôi trở về con phố cũ bằng đôi mắt mới. Nhận ra rằng, người ta lúc nào cũng yêu thương.

Sau nhiều năm gắn bó với những chuyến đi tỉnh, tôi trở về Sài Gòn. Thành phố vẫn đông đúc, vẫn ồn ào như ngày tôi rời đi. Nhưng lần trở về này, tôi không còn là cậu thanh niên mộng mơ mặc sơ mi và lịch làm việc đều đặn nữa.

Tôi trở về với những vết rám nắng trên da, những vết bùn còn bám trong ký ức, và một trái tim lặng lẽ hơn - nhưng cũng vững vàng hơn. Tôi đi ngang những con phố quen, nhìn những tòa nhà sáng đèn, bỗng thấy mình như người đứng giữa hai thế giới: một bên là đô thị văn minh, bên kia là những cánh đồng reo vui trong ký ức. Tôi không chọn một trong hai. Tôi chọn giữ cả hai trong mình - như một cây có hai rễ: một rễ cắm sâu vào đất, một rễ hướng về phía mặt trời.

Tôi được giao những dự án mới, tiếp cận thị trường theo cách mới. Dự án khiến tôi hồi hộp như ngày đầu tiên về Tây Ninh. Vẫn là cảm giác đi vào một thế giới lạ, vẫn là những câu hỏi chưa lời đáp. Tôi chọn giữ lại điều đơn giản nhất nhưng chưa bao giờ cũ: sự tử tế và chân thành.

Chương 8: Mùa nào cũng là mùa bắt đầu

Không dòng sông nào hỏi vì sao phải đổ về biển. Bởi lẽ, có những điều không cần lý do.

Chúng tôi, những người làm phân bón từ khí đốt, là những dòng chảy nối tiếp nhau. Dù ở vị trí nào, nhiệm vụ của chúng tôi luôn là kết nối những giếng dầu và ruộng đồng.

Với những con đường đã qua, dù làm truyền thông, kinh doanh hay phát triển sản phẩm - chúng tôi đều là những dòng chảy của cùng một mạch nguồn: ngành Dầu khí Việt Nam - nơi đã bồi đắp cho bao lớp người mang trong mình khát vọng cống hiến.

Và cũng như sông đổ về biển, rồi lại bốc hơi thành mây, thành mưa - để quay về với đất, thấm vào những ruộng đồng, nuôi cây, nuôi người... Chúng tôi - những người dầu khí - cũng đang là một phần của vòng tuần hoàn ấy.

Âm thầm. Kiên định. Để góp phần mang đến những mùa vụ đủ đầy cho quê hương mình.

Lời kết

Tôi từng nghĩ, phải đi thật xa mới trưởng thành. Nhưng hóa ra, trưởng thành là khi ta quay lại nhìn - và thấy mình đã đi qua bằng cả trái tim.

Hơn một thập kỉ ở những con đường đầy nắng, đầy gió, và đầy người tốt - tôi đã đi qua không phải để chinh phục, mà để học cách lắng nghe.

Hành trình này không dành riêng cho tôi. Nó dành cho bất kỳ ai từng bước ra khỏi vùng an toàn của mình, để sống một cách có ích - dù lặng thầm.

Và nếu bạn đang đứng giữa một ngã rẽ nào đó, nếu bạn đang tự hỏi: “Liệu con đường mình đi có đúng không?”, hãy nhớ là: hoa cà phê chỉ nở sau những đêm lạnh. Mầm lá xanh chỉ bật lên sau khi cây đã rũ hết lá héo màu.

Mỗi người đều có một mùa vàng của riêng mình.

Còn tôi, tôi đã tìm thấy nó - ngay giữa những cánh đồng tưởng như bình thường nhất.

“Nơi mùa vàng bắt đầu” - không phải là một địa điểm, mà là một cách sống. Một cách sống mà tôi tin rằng, bạn - cũng sẽ tìm được trên hành trình của chính mình.

Lê Hoàng Huy

Mã tác phẩm: 16-KS-LHH-0001