Người cựu chiến binh trên công trường xây dựng

     Ông đã từng là người lính đi qua giai đoạn khốc liệt nhất của cuộc chiến tranh chống Mỹ cứu nước và rồi bây giờ là cuộc sống luôn luôn phải xa gia đình rày đây mai đó trên các công trường xây dựng ở khắp các tỉnh Nam bộ. Mặc dù đã ở vào cái tuổi gần lục tuần nhưng trông ông vẫn còn nhanh nhẹn và sung sức lắm với công việc của mình. Đặc biệt là ông luôn lạc quan yêu đời và ở đâu ông cũng thể hiện được bản lĩnh của người lính cụ Hồ - cần cù, chịu khó, sống hết mình với nghề, với bè bạn và đồng nghiệp…

     Tình cờ tôi gặp ông đang tất bật làm việc trên công trường như biết bao người khác, chạy từ chỗ này đến chỗ kia để chỉ đạo anh em công nhân và thậm chí có lúc tôi còn thấy ông dừng lại làm mẫu cho những công nhân trẻ làm theo… Mọi người ở đây thường gọi ông bằng cái tên rất thân mật là “ Bố Phiến” và cũng thật tự nhiên khi tôi viết về ông không phải như viết về một tấm gương tiêu biểu điển hình hay về chân dung một người cán bộ lãnh đạo gương mẫu năng động mà tôi viết về ông chỉ đơn thuần là để nói về một người anh, một người cha, một người cựu binh luôn sống mẫu mực, bình dị mà trên hết là về một con người luôn biết sống hết mình với công việc, biết đặt lợi ích của người khác lên trên lợi ích của cá nhân mình… Vâng đó chính là ông Nguyễn Đình Phiến một cựu chiến binh và bây giờ ông đang là Đội trưởng đội xây dựng số 3 thuộc Công ty CP phát triển đô thị Dầu khí Cà Mau (PVCCM).

     Sinh ra và lớn lên ở tỉnh Hà Nam, ông vào bộ đội và chiến đấu ở khắp các chiến trường miền Đông Nam bộ rồi sau khi đất nước được hoàn toàn giải phóng, ông được cử đi học Khoa xây dựng trường Sỹ quan công binh. Sau khi ra trường, ông chuyển ngành và được điều về công tác ở Xí nghiệp Liên hiệp xây lắp Dầu khí Việt Nam, tiền thân của Tổng Công ty Xây lắp Dầu khí Việt Nam bây giờ. Thế là cuộc đời anh lính xây dựng cứ đưa đẩy ông đi hết công trình này đến công trình khác từ Bình Thuận vào đến mũi Cà Mau, với biết bao nhiêu các dự án lớn nhỏ cũng là bấy nhiêu thời gian ông và đồng nghiệp của mình phải trải qua cuộc sống đầy nắng và gió trên các công trường, từ lúc dự án chỉ là một vùng đất xanh cỏ cho đến khi khánh thành công trình có  mái ngói đỏ tươi khang trang sạch đẹp cho mọi người để rồi họ lại khăn gói lên đường đi đến xây dựng những công trình mới. Thậm chí có những người cả đời đi xây dựng nhưng bản thân lại chưa có được ngôi nhà tử tế để ở.

     Ông tâm sự: “Cuộc đời người kỹ sư xây dựng cứ luôn phải sống xa gia đình và thiếu thốn tình cảm của vợ con cho nên công việc nuôi dạy con cái đều phải phó thác cho một mình người vợ. Nhiều khi sinh con mà đến cả năm trời mới biết mặt con, nếu không có sự hy sinh và chu toàn của người vợ thì chúng tôi không thể nào hoàn thành được nhiệm vụ”.

     Nhấp một ngụm trà nhỏ, ông hướng đôi mắt về phía anh em công nhân đang làm việc trên công trường rồi chậm rãi nói với tôi: “Điều quan trọng nhất cần phải có của một người chỉ huy trên công trường trước hết ngoài việc phải nắm vững về chuyên môn thì còn cần phải đoàn kết được nội bộ, biết khai thác và nắm được khả năng chuyên môn của từng anh em để từ đó phân công hợp lý các công việc cho họ và trên hết vẫn phải là luôn luôn gương mẫu trong công việc cũng như trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày. Người lãnh đạo phải luôn có lòng vị tha… Có như vậy thì mới khiến anh em tâm phục, khẩu phục”.

     Ông tậm sự: Nghề này cũng nhiều khó khăn, vất vả chủ yếu là do khách quan đem lại như thời tiết luôn thay đổi cũng ảnh hưởng đến việc xây dựng, làm chậm tiến độ thi công và ở những vùng xa xôi hẻo lánh rất khó khăn cho việc vận chuyển nguyên vật liệu cũng là một trở ngại lớn với chúng tôi, nhưng chính nghề này đã đem lại cho tôi nhiều kỷ niệm đáng nhớ, đó là buổi đầu khi mới xuống Cà Mau nhận công tác ở Công ty PVCCM. Thú thật là tôi rất lo lắng vì đây là đơn vị mới, lạ nước lạ cái không biết là mình có thể trụ vững được bao lâu nữa. Song Ban lãnh đạo Công ty không những đã tạo điều kiện rất thuận lợi cho tôi tiếp cận với công việc mới và cái bắt tay của Tổng giám đốc PVCCM lần đầu tiên với tôi cũng như cách ông ân cần xin cả số điện thoại của tôi đã để lại ấn tượng rất sâu đậm trong tôi mà chưa bao giờ có được…

     Những năm tháng chiến tranh đã tôi luyện cho một người lính như ông biết chịu đựng được mọi khó khăn gian khổ để làm việc. Mong muốn lớn nhất của ông bây giờ là được cống hiến hết mình vì sự phát triển của công ty cho đến khi về nghỉ hưu. Tôi cảm phục ông không chỉ bởi ông là một con người sống trung thực, hết lòng với công việc, biết vượt qua chính mình để hoàn thành công việc, mà hơn thế nữa ông còn là một người cha dù bận trăm công ngàn việc nhưng vẫn biết cách nuôi dạy được những đứa con ngoan, thành đạt. Hiện nay ba đứa con ông đều đã tốt nghiệp cao học, một đứa sắp được đi nghiên cứu sinh ở nước ngoài đã nói nên tất cả…