Cuộc sống sau ca ghép thận tưởng như đã mở ra một hành trình mới, tươi sáng và hy vọng hơn. Những năm đầu, tôi sống trong sự tỉnh thức, trân trọng từng khoảnh khắc và biết ơn từng lần được hít thở sâu. Nhưng rồi... như một định mệnh trêu ngươi, chiếc thận được ghép - món quà vô giá từ mẹ - bắt đầu suy yếu. Tôi đối diện với điều mà mình từng nghĩ sẽ không bao giờ xảy ra: phải quay lại chạy thận nhân tạo.

"14 năm - 2.000 lần lọc máu - và một ý chí chưa bao giờ rạn vỡ".
Không từ ngữ nào có thể mô tả chính xác cảm giác ấy. Như thể vừa thoát khỏi một trận bão thì lại thấy trời nổi giông. Nhưng lần này, tôi không còn bỡ ngỡ, cũng không còn sợ hãi như xưa. Tôi hiểu rõ căn bệnh này - hiểu đến từng chỉ số creatinine, từng phản ứng phụ của thuốc, từng quy trình vô trùng trước mỗi lần lọc máu. Và tôi biết, muốn sống, phải bình tĩnh, kỷ luật và ngoan cường hơn bao giờ hết.
Tôi bắt đầu một hành trình mới: lọc máu chu kỳ - 3 lần mỗi tuần, mỗi lần kéo dài 4 tiếng. Từ năm 2011 đến nay, hơn 14 năm liên tục, tôi đã ngồi hơn 2.000 lần trên giường lọc máu - chứng kiến bao nhiêu người đến rồi đi, bao nhiêu nụ cười - nước mắt - và cả tiếng thở dài trong im lặng. (Cơ quan có 02 anh cùng chạy thận như tôi nhưng các anh ấy đã ra đi từ nhiều năm trước).
Có những ngày trời rét căm căm, tôi vẫn phải ra khỏi nhà từ 5h sáng để đến viện cho kịp ca. Có những ngày nắng như đổ lửa, mồ hôi ướt áo, tôi vẫn gắng gượng từng bước đến phòng chạy máy - vì chỉ cần bỏ một buổi, chất độc tích tụ sẽ khiến toàn thân đau nhức, tim đập nhanh, thở không ra hơi.
Tôi học cách sống chung với ống kim xuyên mạch, với cánh tay đầy vết chai, với sự mỏi mệt kéo dài.
Nhưng quan trọng hơn cả, tôi học cách không đầu hàng. Có những lúc ngồi trên ghế lọc máu, tôi nhìn qua cửa kính, thấy từng chiếc xe lướt qua ngoài phố - người ta vội vã đi làm, chở con đi học, mua bó rau, gói xôi... Và tôi nghĩ: “Mình cũng đang sống, chỉ là theo cách khác mà thôi”.
Có người hỏi tôi: “Làm sao anh sống được với lịch lọc máu khắc nghiệt như thế suốt 14 năm?”
“Vì tôi không sống một mình” - Tôi trả lời.
Anh chị em đồng nghiệp luôn bên tôi trong mọi công việc, hoạt động xã hội hay đoàn thể.
Trong những năm tháng ấy, tôi vẫn tiếp tục làm việc - không chỉ làm để sống, mà làm để cảm thấy mình còn đang tồn tại một cách trọn vẹn. Từ năm 2022, tôi chuyển sang bộ phận Kinh tế - Kế hoạch, phụ trách mảng phân tích, báo cáo và hoạch định sản xuất. Đó là công việc phù hợp hơn với sức khỏe hiện tại, nhưng cũng đòi hỏi sự nhạy bén và chính xác.
Tôi say mê với số liệu, biểu đồ, các chỉ số vận hành. Tôi thấy mình như được “sống lại” lần nữa - không phải giữa phòng cấp cứu, mà giữa những file Excel, các cuộc họp và bảng dự báo thị trường.
"Không cần một cơ thể hoàn hảo để chiến thắng, chỉ cần một trái tim không từ bỏ".
Có người từng nghĩ rằng, khi bạn phải chạy thận hơn 2.000 lần, bạn sẽ chỉ còn đủ sức để... thở. Có người nghĩ, những người mắc bệnh mạn tính thì chỉ nên sống yên tĩnh, nhẹ nhàng, nép mình trong góc nhỏ của cuộc đời.
Tôi - một người từng có lúc không tự bước nổi một đoạn cầu thang - lại quyết định làm điều ngược lại: tôi chọn thể thao để sống lại lần nữa.
Tôi bắt đầu tập luyện đều đặn. Dù chỉ được 4 ngày “khỏe mạnh” trong tuần (vì 3 ngày còn lại dành cho lọc máu), tôi vẫn dành 3 buổi còn lại để chơi bóng bàn. Những ngày đầu thật vất vả - cơ thể chưa quen vận động mạnh, tay chân rã rời sau mỗi set đấu. Nhưng thay vì bỏ cuộc, tôi chọn kiên trì. Vì tôi không chơi chỉ để rèn luyện, tôi chơi để chiến thắng chính mình.
Và rồi, trái ngọt đã đến...
Tôi tham gia các giải phong trào của Công ty, của ngành dầu khí. Không ai nghĩ một bệnh nhân lọc thận lâu năm lại có thể “đập bóng như sấm”, linh hoạt và nhanh nhẹn đến thế.
Tôi giành giải ở các giải cấp cơ sở, tiến lên cấp công ty, rồi cấp ngành. Niềm vui vỡ òa nhất là khi tôi và đồng đội đoạt Huy chương đồng đôi nam toàn ngành Dầu khí năm 2022 và gần nhất là năm 2025, một thành tích mà tôi chưa bao giờ dám mơ đến trong những ngày nằm mê man sau ca lọc.
“Anh vẫn còn khỏe lắm! Nhìn không ai nghĩ anh là bệnh nhân chạy thận đâu!” - Một người bạn vỗ vai tôi sau trận đấu, nói bằng giọng ngạc nhiên đầy khâm phục.
Tôi chỉ cười: “Bệnh thì bệnh, nhưng trái tim còn chiến đấu, là tôi còn sống”.
Không chỉ là bóng bàn, tôi còn tham gia nhiều hoạt động công đoàn, các phong trào thể thao - văn hóa của đơn vị. Tôi tin rằng, khi mình còn có thể, thì hãy cống hiến. Và mỗi lần giơ cao cúp, đứng trên bục nhận huy chương, tôi đều nghĩ về những người thân yêu - mẹ, vợ, con, đồng nghiệp - những người đã tiếp lửa cho tôi từng ngày.
Nghị lực không phải là thứ cao siêu. Nó là khi bạn không từ bỏ ngay cả khi cơ thể muốn đầu hàng. Là khi bạn biết rằng, chỉ cần hôm nay còn chơi được một trận bóng, là bạn còn sống một ngày thật trọn vẹn.
Tôi không biết tương lai mình sẽ ra sao. Nhưng tôi biết chắc một điều:
tôi không bao giờ gục ngã khi còn một cơ hội đứng dậy.
"Không có ngọn lửa nào cháy mãi nếu không được nuôi bằng tình yêu,
lý tưởng và lòng biết ơn".
Nếu bệnh tật đã từng cướp đi sức khỏe của tôi, thì công việc - sự cống hiến - và lòng biết ơn chính là thứ giữ lại giá trị của tôi như một con người thực thụ giữa cuộc đời.
Tôi luôn tự nhủ, mình có thể không chạy nhảy như người bình thường, nhưng tôi vẫn còn một khối óc minh mẫn, một trái tim đầy lửa nghề, và một bờ vai có thể gánh vác trách nhiệm. Với tôi, được làm việc không chỉ là một đặc ân - đó là sự sống.
Sau ca ghép thận và những năm đầu chạy thận trở lại, Ban lãnh đạo Công ty đã sắp xếp cho tôi một vị trí mới - phù hợp với tình trạng sức khỏe nhưng vẫn phát huy được năng lực chuyên môn: Bộ phận Kinh tế - Kế hoạch. Ở đó, tôi bắt đầu lại từ đầu. Không còn là những ngày bám công trường, leo lên giàn thiết bị, trực tiếp theo dõi vận hành như thuở ban đầu nữa... Nhưng thay vào đó, tôi làm việc với số liệu, phân tích thị trường, lập kế hoạch sản xuất - xuất nhập khẩu sản phẩm, và lập báo cáo điều hành tuần - tháng - quý cho Nhà máy. Và lạ thay, tôi yêu công việc đó từ lúc nào không hay.
Trong hơn hai thập kỷ gắn bó với ngành Dầu khí, tôi đã chứng kiến biết bao biến động:
- Những lần Nhà máy bảo dưỡng tổng thể - ai cũng tất bật, tôi cũng hòa mình vào đó.
- Những khi đơn vị được khen thưởng, tôi hạnh phúc vì mình cũng có phần đóng góp - dù thầm lặng.
Tôi chưa bao giờ coi mình là nạn nhân của số phận. Trái lại, tôi xem mình là một người chiến thắng trong âm thầm, bởi tôi đã biến nghịch cảnh thành cơ hội để rèn luyện bản lĩnh.
Và điều khiến tôi xúc động nhất - là tình người nơi công sở.
Có những hôm tôi mệt, anh em đồng nghiệp luôn sẵn lòng chia sẻ phần việc. Có khi tôi lỡ buổi họp vì phải lọc máu, các anh chị cấp trên cũng không trách móc, mà động viên: “Cậu cố gắng giữ sức khỏe, phần việc còn lại có chúng tôi”.
Chỉ một câu nói giản dị như thế thôi - cũng đủ để tôi ấm lòng suốt nhiều năm.
Tôi biết ơn tổ chức. Biết ơn những người lãnh đạo đã không để tôi bị gạt ra bên lề. Biết ơn đồng nghiệp đã không để tôi cô đơn giữa guồng quay hối hả. Và biết ơn chính mình - vì đã không từ bỏ.
Tôi đã từng đi qua vô số hành lang bệnh viện. Đã từng ngồi hàng trăm giờ lọc máu với kim xuyên tay và màn hình nhấp nháy. Đã từng mang trong mình những ngày mỏi mệt tưởng không gượng nổi... Nhưng có một điều tôi chưa bao giờ thiếu, đó là bàn tay nắm chặt của những người thân yêu.
Vợ tôi - người bạn đời giản dị mà kiên cường ấy - chưa bao giờ rời bỏ tôi, dù là trong những lúc yếu đuối nhất. Giữa cái lạnh cắt da của mùa đông Hà Nội, cô gái miền Trung vốn quen nắng gió vẫn âm thầm bên tôi, chăm chút từng bữa ăn, từng giấc ngủ, từng lần tôi lên cơn sốt hay không thể tự xoay trở. Không một lời than vãn, không một tiếng trách móc. Cô hiện diện - như một phần tất yếu của đời tôi, như một chốn bình yên mà tôi luôn có thể quay về.
Con trai tôi - chàng trai bé nhỏ ngày nào - lớn lên trong sự hiểu chuyện hơn người. Cháu chưa từng xấu hổ vì ba mình phải lọc máu, mà ngược lại, luôn tự hào.
Và rồi, như một món quà bất ngờ từ cuộc sống, sau hai năm tôi chạy thận, vợ chồng tôi may mắn đón thêm một bé gái. Cháu đến như một nốt nhạc dịu dàng giữa bản nhạc đời còn nhiều chông chênh. Giờ đây, con gái đã bước vào lớp 7 - cao lớn, hoạt bát và tình cảm. Cháu rất thương cha. Mỗi lần tôi đi làm về mệt, cháu lại quấn quýt bên tôi: hỏi han, bóp vai, lấy nước, rồi kể vài chuyện vui ở trường. Sự hồn nhiên, tình cảm và tiếng cười trong trẻo của con gái như liều thuốc an thần xoa dịu những áp lực sau mỗi giờ làm căng thẳng từ công sở.
Có lúc tôi nằm nghỉ, nhìn hai con chơi đùa bên mẹ, tôi chợt nhận ra: Mình đã không sống uổng một đời.
Dù từng có lúc đứng trên ranh giới giữa sống và mất, nhưng nhờ tình yêu này - tôi đã trở về. Không phải để tồn tại, mà để sống thật trọn vẹn - làm chồng, làm cha, làm người đàn ông có mặt đúng chỗ trong gia đình của mình.
Tôi mong rằng, nếu một ngày nào đó ai đó đọc nó - dù là người khỏe mạnh, người bệnh, hay người đang lạc lối - họ sẽ hiểu rằng: Chúng ta không thể chọn được số phận, nhưng chúng ta luôn có quyền chọn cách mình sống.
Và hãy sống sao cho đến giây phút cuối cùng, có thể tự hào nói rằng: “Tôi đã sống - một đời không gục ngã”.
Hồi ký kết thúc ở đây. Nhưng hành trình làm người - và làm người tử tế - thì chưa bao giờ dừng lại...

Bùi Văn Tiến - Thành Linh